[sly fa-flask] What's Hot?

Recent Trend

Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cuộc sống. Hiển thị tất cả bài đăng

Gia đình có 4 “bảo vật” này, không hưng vượng cũng phú quý

0

Gia đình có 4 “bảo vật” này, không hưng vượng cũng phú quý

Gia đình vĩnh viễn là bến đỗ bình yên, là chốn về ấm áp của mỗi người. Dẫu bản thân ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu ấm ức, bất luận đêm hôm khuya khoắt thì ngọn đèn trong gia đình vẫn luôn được thắp sáng vì bạn. Mỗi người đều mong muốn gia đình mình hạnh phúc, giàu sang, nhưng một gia đình hưng vượng như vậy quả thực là điều không dễ. Những gia đình đó thường có 4 “bảo vật” dưới đây.

Ai nấy đều có lòng bao dung

Phàm mọi việc “lùi một bước biển rộng trời cao”. Trong cuộc sống chẳng thể nào mọi sự đều thuận lòng như ý, sẽ khó tránh khỏi những khi bất đồng ý kiến với người khác. Không chỉ khi chung sống với bạn bè mới cần tới lòng khoan dung, mà khi ở cùng người nhà lại càng nên như vậy.

Khi gặp chuyện trái ý, những lời oán trách chỉ là thứ vô dụng. Sự việc đã xảy ra thì cần học cách tiếp nhận nó, chứ không phải một mực chỉ trích người nhà mình. Là những người thân thiết nhất trên đời, cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em bao dung lẫn nhau, gia đình mới có thể hạnh phúc.

Gia đình ai nấy đều có thói quen tiết kiệm

Muốn thành tựu một gia đình, thu xếp ổn thoả mọi chi tiêu, thì cần có một quan niệm tốt về quản lý tài chính, và cần nhớ câu ca dao xưa: “Ai ơi bưng bát cơm đầy. Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

Không lo lắng việc nhà cửa thì không biết rằng mắm muối củi lửa đều đắt đỏ. Có lẽ hiện giờ bạn chưa có khái niệm chính xác về chuyện tiền nong, nhưng khi đã có gia đình nhỏ của mình, sau khi kết hôn bạn sẽ phải chăm sóc những thành viên khác trong gia đình. Cha mẹ dần dần già đi, những tiểu thiên sứ sẽ lần lượt ra đời.

Nếu bạn vẫn quen với cuộc sống độc thân như xưa, thì cuộc sống cơ bản trong gia đình sẽ không thể đảm bảo, giữa vợ chồng sẽ vì chuyện quy hoạch tài chính mà tiếng bấc ném qua, tiếng chì ném lại. Một gia đình như vậy, sao có thể giàu có và chung sống hài hoà được đây?

Ai nấy đều hiếu thuận

Trong “Du Tử Ngâm” viết rằng: “Thuỳ ngôn thốn thảo tâm, báo đắc ba xuân huy”, nghĩa là ta nhận ân tình của cha mẹ như ngọn cỏ dưới nắng xuân, cỏ chẳng thể báo đáp điều ấy vậy. Cha mẹ dành tất cả những điều tốt đẹp cho chúng ta, hết lòng vì chúng ta, dẫu báo đáp tới đâu thì cũng không bằng một phần vạn của nghĩa mẹ tình cha.
Cổ nhân có câu: “Bách thiện hiếu vi tiên”, trong trăm điều thiện hiếu đứng đầu. Con người có hiếu thì cuộc sống mới thuận. Người hiếu thuận ắt có phúc báo.
Tương truyền thời Xuân Thu có Lão Lai Tử vô cùng hiếu thuận. Năm 71 tuổi ông vẫn mặc quần áo sặc sỡ, đóng giả làm cậu bé ngây ngô đuổi gà, đánh đổ thùng nước khiến cha mẹ cười nghiêng ngả. Sau này Lão Lai Tử trở thành tấm gương điển hình về lòng hiếu thuận với cha mẹ.
Con cái không có lòng hiếu thuận là nỗi bi ai lớn nhất của cha mẹ. Cả đời vất vả dưỡng dục con cái trưởng thành, đợi tới khi tóc bạc da mồi, không còn khả năng lao động, mà con cái bất hiếu, thì ngay cả nhu cầu cơ bản của cuộc sống cũng chẳng thể đảm bảo, gia đình sao có thể hạnh phúc được đây?

Gia đình ai nấy đều có lòng yêu thương


Nhân ái hiếu đễ” là mỹ đức văn hoá truyền thống. “Đễ” là chỉ sự yêu thương giữa anh chị em trong gia đình. Họ đều là người thân, chung sống với nhau từ tấm bé, khó có thể tránh khỏi những lúc cãi cọ, nhưng chỉ là lời qua tiếng lại trong những việc vặt vãnh. Khi gặp đại sự, chẳng thể qua loa đại khái cho xong việc.

Một gia đình muốn hạnh phúc, thì anh chị em chung sống hài hoà là điều tất yếu. Khi anh em đồng sức đồng lòng, thì gia đình ấy mới có thể phát triển theo hướng mong đợi.

Trong cuốn “Mặc Tử – Khiêm Ái Thượng” có viết rằng:

Cha chỉ yêu mình, không yêu con, cho nên làm hại con để lợi cho mình; Anh chỉ yêu mình, không yêu em, cho nên làm hại em để lợi cho mình; Vua chỉ yêu mình, không yêu bề tôi, cho nên làm hại bề tôi để lợi cho mình. Thế là vì sao? Tất cả đều sinh ra từ chỗ người ta không thương yêu lẫn nhau.

Mọi việc rối loạn trong thiên hạ đều do những việc ấy mà thôi vậy. Xét những việc ấy từ đâu mà ra? Tất cả đều phát sinh từ chỗ người ta không yêu thương lẫn nhau vậy.

(Bản dịch của Trần Văn Chánh)

Có được bốn bảo vật trên, gia đình không hưng vượng cũng phú quý.
0 nhận xét

Minh Đạo gia huấn - Tiểu bách khoa toàn thư văn hóa truyền thống và giáo dục trẻ em

0

Minh Đạo gia huấn - Tiểu bách khoa toàn thư văn hóa truyền thống và giáo dục trẻ em


Minh Đạo gia huấn" là một tài liệu giáo dục giúp trẻ em hiểu rõ đạo lý làm người, hiếu đễ, trung tín, tôn sư trọng Đạo, từ đó sáng tỏ Đạo (tức quy luật vũ trụ), và có thể "dĩ bất biến ứng vạn biến" (dùng cái bất biến để ứng phó với vạn sự biến đổi), nắm chắc lấy Đạo và Đức để ứng phó với sự đời vạn biến. Ngay cả đối với các bậc phụ huynh thì cuốn sách này cũng rất hữu ích, có thể coi là "Tiểu Bách khoa toàn thư về văn hóa truyền thống và giáo dục trẻ em".
Như vậy "Minh Đạo gia huấn" không phải "Những bài học giáo dục gia đình của Minh Đạo tiên sinh", mà là "Những bài học giáo dục gia đình để làm sáng tỏ Đạo, đạo lý làm người", vì vậy có thể nói là "Dạy con sáng Đạo". Rất nhiều đạo lý được trình bày đơn giản dễ hiểu, dạy con người ứng xử ra sao trong các mối quan hệ thường nhật như trong gia đình, hàng xóm láng giềng, và ngoài xã hội, trong công việc, chức phận... để tạo ra xã hội hài hòa, bình yên, hạnh phúc:
Vua cần kính thần, thần cần trung quân
Cha cần nhân từ, con cần hiếu thuận
Anh cần yêu em, em cần kính anh
Bạn bè cần tín, lớn nhỏ khiêm nhường
Chồng cần hòa ái, vợ thuận theo chồng
Làng xóm thuận hòa, láng giềng nhường nhịn
Chỉ vài câu đơn giản nhưng truyền tải được đạo lý lớn. Ví dụ bài 16 "Phụng dưỡng lễ nghi" đã nói rất rõ chi tiết các tầng thứ và cảnh giới của Đạo Hiếu:
Phụng dưỡng lễ nghi, chẳng kiêng dơ bẩn
Cha mẹ ở nhà, chẳng thể đi xa
Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ
Chẳng dám hủy hoại, là hiếu khởi đầu
Lập thân hành Đạo, nức tiếng đời sau
Cha mẹ vẻ vang, tận cùng chữ Hiếu

Nhân sinh trăm nghề, học văn hàng đầu Nho sĩ là quý, thơ sách là báu Thánh hiền cổ xưa, đổi con để dạy Đức hạnh thuần hòa, làm thầy, làm bạn. Nguyên văn chữ Hán: 人生百藝,文學爲先 儒士是珍,詩書是寶 古者聖賢,易子而教 德行純和,擇爲師友 Âm Hán Việt: Nhân sinh bách nghệ, văn học vi tiên Nho sĩ thị trân, thi thư thị bảo Cổ giả thánh hiền, dịch tử nhi giáo (1) Đức hạnh thuần hòa, trạch vi sư hữu Diễn giải: Xã hội tồn tại các ngành nghề, phục vụ cho đủ mọi nhu cầu của đời sống. Nghề văn học được coi trọng hàng đầu. Học văn nghĩa là học về văn hóa, văn hiến, văn minh. Người xưa nói "văn dĩ tải Đạo", ý rằng, văn là để chuyển tải Đạo, học văn chính là học để hiểu về Đạo, để biết luân lý, đạo đức cần có để làm người. Nho sĩ là những trí thức thời xưa, là người theo Nho học. Nho giáo là học thuyết luân lý từ thời thượng cổ, được coi là giáo dục chính thống. Nho sĩ thời xưa không ngừng trau dồi tri thức, đạo đức, gây dựng cái nền tảng hiếu nghĩa trung tín, cốt cho xã hội được yên trị mà thái bình, cho nên họ là những người đáng quý. Sách vở xưa là nơi lưu giữ trí tuệ Thánh hiền, truyền tải Đạo đức làm người, ghi chép lịch sử, truyền thụ tri thức cho nên được coi trọng như báu vật, chỉ dẫn đạo để làm người. Các bậc Thánh hiền đổi con cho nhau để dạy, một phần vì phong thái đạo đức người xưa rất cao, coi con người cũng như con mình. Đổi con cho nhau để có thể nghiêm khắc dạy bảo chứ không vì tình thân mà nuông chiều, khó uốn nắn, nói “dao sắc không gọt được chuôi" cũng có hàm ý như thế. (1): "Đổi con để dạy" (dịch tử nhi giáo) có xuất xứ từ điển tích trong sách "Mạnh Tử" Công Tôn Sửu nói: "Người quân tử không tự mình giáo dục con, tại sao vậy?" Mạnh Tử nói: "Bởi vì cả về tình và lý đầu không thông. Cha giáo dục con ắt phải dùng đạo lý đúng đắn. Dùng đạo lý đúng đắn mà con không làm được thì sẽ tức giận. Hễ tức giận thì lại làm tổn thương tình cảm. Con sẽ nói: 'Cha dùng đạo lý đúng đắn giáo dục con, nhưng cách làm của cha lại không đúng đắn'. Như thế giữa cha con sẽ tổn thương tình cảm. Tình cảm cha con tổn thương thì hỏng việc. Thời xưa các bậc làm cha đổi con cho nhau để dạy (Cổ giả dịch tử nhi giáo chi). Giữa cha con không nên cầu toàn trách bị, vì dễ gây ra xa cách. Cha con xa cách thì không có việc gì bất hạnh hơn" Để con cái trở thành người hiền tài thì cần lựa chọn những người có đức hạnh, tính tình thuần chân, hòa ái để làm bạn, làm thầy, bởi vì "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng".
Nuôi mà không dạy, là lỗi người cha Dạy mà không nghiêm, là lỗi người thầy Học không chuyên cần, là người con xấu Noi theo người trước, xem xưa biết nay Nguyên văn chữ Hán: 養而不教,乃父之過 教而不嚴,乃師之惰 學問不勤,乃子之惡 後從先覺,鑑古知今 Âm Hán Việt: Dưỡng nhi bất giáo, nãi phụ chi quá (1) Giáo nhi bất nghiêm, nãi sư chi nọa (2) Học vấn bất cần, nãi tử chi ác Hậu tòng tiên giác, giám cổ tri kim Diễn giải: (1), (2): Sách Tam Tự Kinh viết rằng: Nuôi mà không dạy là lỗi người cha. Dạy mà không nghiêm là lỗi người thầy. (nguyên văn: "Dưỡng bất giáo, nãi phụ quá" "Giáo bất nghiêm, sư chi nọa" (nọa, còn có âm là 'đọa') Nuôi dưỡng con cái nếu chỉ cung cấp nhu cầu vật chất mà không giáo dục dạy bảo con đạo nghĩa làm người thì đó là lỗi của người cha. Dạy học trò mà không nghiêm khắc, cẩn thận, thì đó là sự thiếu trách nhiệm của người thầy. Được dạy dỗ nghiêm túc mà không chú tâm, chăm chỉ học hành, thì đó là trò hư, không phải người con ngoan. Xem những tấm gương đức hạnh hiền tài xưa, mà chuyên chú noi theo học tập, biết chuyện thời xưa để hiểu chuyện ngày nay.
Học ba cốt yếu, một chẳng thể thiếu: Cha mẹ khoan hậu, con học chuyên cần, Thầy nghiêm dạy bảo. Nguyên văn chữ Hán: 學有三心, 不可失一 父母厚實, 子學勤敏 嚴師作成 Âm Hán Việt: Học hữu tam tâm, bất khả thất nhất Phụ mẫu hậu thực, tử học cần mẫn Nghiêm sư tác thành Diễn giải: Để thành tựu nghiệp học thì có ba điều trọng yếu không thể thiếu được, đó là cha mẹ khoan hậu, chân thực; con cái học hành cần mẫn; và phải có người thầy nghiêm khắc chỉ dẫn dạy bảo, tác thành.
Người có ba tình, phụng sự như nhau: Cha mẹ sinh thành, ân vua vinh hiển Công thầy truyền dạy Nguyên văn chữ Hán: 人有三情,可事如一 非父不生,非君不榮, 非師不成。 Âm Hán Việt: Nhân hữu tam tình, khả sự như nhất Phi phụ bất sinh, phi quân bất vinh Phi sư bất thành Diễn giải: Con người có ba ân tình, đều phải phụng sự tôn kính như nhau, đó là Cha mẹ, Vua và Thầy. Cha mẹ sinh ra ta, công lao nuôi nấng dưỡng dục lớn như trời bể, do đó phải hiếu kính mẹ cha, cảm ân công ơn cha mẹ sinh thành. Vua bảo vệ và thi hành nền chính trị nhân đức để dân được sống yên ổn, xã hội thái bình thịnh trị, dân ắt có lòng cảm ân bậc quân vương minh hiển. Thầy dạy bảo đạo lý làm người, truyền thụ tri thức, rèn rũa cho ta đức hạnh để ta có thể tạo lập công danh và phẩm cách tốt đẹp, nên không khi nào quên công ơn dạy dỗ của thầy.
Dạy con sáng Đạo: Bài 5 - Người có đạo đức
Người có đạo đức, con cháu thông minh
Người vô đạo đức, con cháu ngu muội
Con trai không dạy, chi bằng nuôi lừa
Con gái không dạy, chi bằng nuôi heo
Ban đầu dạy bảo, phép tắc trước tiên
Không biết hỏi đáp, là kẻ ngu si

Nguyên văn chữ Hán:
有道德者,子孫聰明
無道德者,子孫愚昧
養男不教,不如養驢
養女不教,不如養猪
訓導之初,先守禮法
不知問答,是爲愚癡

Âm Hán Việt:
Hữu đạo đức giả, tử tôn thông minh 

Vô đạo đức giả, tử tôn ngu muội
Dưỡng nam bất giáo, bất như dưỡng lư (1)
Dưỡng nữ bất giáo, bất như dưỡng trư (2)
Huấn đạo chi sơ, tiên thủ lễ pháp
Bất tri vấn đáp, thị vi ngu si

Diễn giải:
Cha mẹ có ảnh hưởng rất lớn đối với việc giáo dục con cái. Cha mẹ đạo đức tốt đẹp ắt sẽ dạy dỗ con cái thông minh. Người mà không có đạo đức thì không cách nào dạy dỗ con tử tế cho nên con cháu ngu muội. Gia đình chính là trường học đầu tiên quan trọng nhất đối với sự trưởng thành của con cái.
(1), (2): Sách giáo dục trẻ em xưa Tăng quảng hiền văn viết rằng: "Nuôi con trai mà không dạy thì như nuôi lừa. Nuôi con gái mà không dạy thì như nuôi lợn". (Nguyên văn: "Dưỡng tử bất giáo như dưỡng lư. Dưỡng nữ bất giáo như dưỡng trư")
Nuôi con trai mà không dạy dỗ thì con không biết đạo lý làm người. Sau này lớn thành người đàn ông có sức lực, mà không có đạo đức thì không bằng con lừa, vì lừa còn có nhiều sức lực hơn.
Nuôi con gái mà không dạy bảo, không biết công dung ngôn hạnh, sau này không thể chăm lo quản lý gia đình, không biết nữ công gia chánh, không có tri thức để dạy bảo con cái nên người... Như thế chẳng phải không bằng nuôi con lợn, vì lợn còn đem lại lợi ích kinh tế hơn.
Thuở ban đầu học tập thì cần học lễ nghi, phép tắc trước tiên, là những nghi thức cơ bản cần có để làm người có văn hoá, biết đối nhân xử thế trong các mối quan hệ xã hội văn minh. Không biết chào hỏi, thưa gửi thì khác chi kẻ ngu si lỗ mãng. Đây cũng chính là ý nghĩa câu "Tiên học lễ, hậu học văn" mà chúng ta thấy ở các trường học hiện nay.

Dạy con sáng Đạo: Bài 6 - Không dạy mà giỏi
Không dạy mà giỏi, chẳng phải Thánh sao?
Dạy rồi mới giỏi, chẳng phải hiền sao?
Dạy vẫn không biết, chẳng phải ngu sao?
Khốn khó rồi biết, chẳng phải trí sao?

Nguyên văn chữ Hán:
不教而善,非聖而何
教而後善,非賢而何
教而不善,非愚而何
困而知之,非智而何

Âm Hán Việt:
Bất giáo nhi thiện, phi thánh nhi hà (1)
Giáo nhi hậu thiện, phi hiền nhi hà (2)
Giáo nhi bất thiện, phi ngu nhi hà (3)
Khốn nhi tri chi, phi trí nhi hà

Diễn giải:
(1), (2), (3): là câu có nguồn gốc từ sách "Tiểu học" của Thiệu Ung, một nhà lý học, dịch học, đạo sĩ đời Bắc Tống, Trung Quốc, nổi tiếng với tác phẩm "Mai hoa dịch số":
Người không được dạy mà trở thành người tài đức, trí huệ thì chính là bậc Thánh nhân.
Người được dạy rồi sau đó trở thành người thiện, người giỏi thì chính là người hiền tài.
Người được dạy rồi mà vẫn không trở thành người thiện, người giỏi thì đúng là kẻ ngu dốt.
Người trong cảnh khốn khó mà giác ngộ chân lý, tức là bậc trí giả.

Dạy con sáng Đạo: Bài 7 - Có ruộng không cày
Có ruộng không cày, kho bồ trống rỗng
Có sách không dạy, con cháu ngu đần
Kho bồ trống rỗng, quanh năm thiếu ăn
Con cháu ngu đần, không tường lễ nghĩa

Chữ Hán:
有田不耕,倉廪空虛
有書不教,子孫頑愚
倉廪空兮,歲時乏食
子孫愚兮,禮義全無

Hán Việt:
Hữu điền bất canh, thương lẫm không hư (1)
Hữu thư bất giáo, tử tôn ngoan ngu (2)
Thương lẫm không hề, tuế thì phạp thực (3)
Tử tôn ngu hề, lễ nghĩa toàn vô (4)

Diễn giải:
Các câu trên (1, 2, 3, 4) có nguồn gốc từ sách giáo dục trẻ em xưa "Tăng quảng hiền văn":
Biếng nhác, có ruộng mà không cày cấy thì không có lương thực dự trữ, kho bồ trống rỗng, đương nhiên lâm vào tình cảm đói kém, thiếu ăn.
Có sách mà không dạy thì con cháu ngu dốt, không biết lễ nghĩa. người không học hành thì không biết đạo lý làm người, không có tri thức..
Con cháu là tương lai của gia đình, gia tộc. Con cháu lười lao động thì tương lai nghèo đói.
Con cháu lười học hành thì ngu dốt, không biết lễ nghi, không hiểu đạo lý, cả cuộc đời vô dụng, gia đình, dòng tộc suy bại.
Câu chuyện tham khảo:
Gia Cát Lượng dạy con

Gia Cát Lượng là bậc kỳ tài sống vào thời Tam Quốc, được Lưu Bị đích thân “tam cố mao lư” ( ba lần đến nhà tranh) cung kính mời phò tá. Ông xuất sơn trợ giúp Lưu Bị, thúc đẩy liên minh Tôn Quyền – Lưu Bị đại phá quân Tào trong trận Xích Bích, đặt nền móng cho thế chân vạc Tam Quốc.
Cuộc đời Gia Cát Lượng là những câu chuyện truyền kỳ. Ông cũng là mẫu người tiêu biểu của văn hóa truyền thống “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, cả đời “cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi”. Lưu Bị trước khi chết đã giao Hậu chủ Lưu Thiền phó thác cho Gia Cát Lượng, thế là việc triều chính, quân sự lớn nhỏ của nhà Thục Hán đều do Gia Cát Lượng xử lý. Tuy là chức quan thừa tướng đứng đầu triều đình, nhưng ông sống vô cùng thanh bạch và liêm khiết. Việc triều chính, việc quân sự ngổn ngang, quanh năm rong ruổi chốn sa trường, ông vẫn chú ý đến giáo dục con. Gia Cát Lượng là mẫu mực của bậc "trung thần" và là người cha nhân từ.
“Tam Quốc chí” có viết, Gia Cát Lượng lúc còn sống đã dâng biểu tấu lên Hậu chủ Lưu Thiền rằng:
“Hạ thần Gia Cát Lượng, trước tiên xin khởi bẩm Hậu chủ rằng:
Nhà hạ thần ở Thành Đô có 800 cây dâu, 15 mẫu ruộng bạc màu, đủ ăn mặc cho anh em, con cháu. Còn hạ thần làm quan ở ngoài, không có thu nhập nào khác, việc ăn mặc của bản thân hạ thần đều theo chế độ cung cấp, ngoài lương ra, không có thu nhập nào khác, không có mưu sinh khác. Đến khi hạ thần chết, vẫn sẽ đảm bảo ở nhà không có lụa dư, ở ngoài không có tài sản, không để phụ lòng bệ hạ.
Khi Gia Cát Lượng chết, quả đúng như những gì ông đã nói”.
Tuy luôn luôn chinh chiến xa nhà nhưng Gia Cát Lượng vẫn rất chú ý giáo dục con cái, ông viết cho con trai một bức thư, chỉ 86 chữ nhưng lại là lời khuyên súc tích cụ thể để học làm người.
Thư Gia Cát Lượng gửi con trai như sau:
Nết người quân tử, tĩnh để tu thân, kiệm dùng dưỡng đức.
Không đạm bạc chí chẳng sáng soi, không tĩnh tâm tiến xa chẳng nổi.
Học cần tâm tĩnh, tài cần phải học.
Không học, tài chẳng mở mang, không chí, chẳng thành nghiệp học.
Biếng nhác ắt chẳng thể tinh thông, nóng nảy sao tu thành tâm tính.
Tháng ngày vùn vụt, ý chí qua đi, thân đã già nua, chưa hiểu sự đời.
Nhà rách sầu bi, hối thì đã muộn”.
Có câu nói: “Trí tuệ chân chính có thể siêu vượt thời không, mãi mãi vẫn mới”. Đọc xong bức thư này, thấy lời nói đó thật chí lý.

Dạy con sáng Đạo: Bài 8 - Người mà không học
Người mà không học, tối như đi đêm
Nghe thơ như điếc, nhìn chữ như mù
Nhỏ mà chăm học, lớn để thực hành
Chính tâm tu thân, tề gia trị quốc

Nguyên văn chữ Hán:
凡人不學, 冥如夜行
聽書如聳,望字如盲
幼而勤學,長則施行
正心修身,齊家治國

Âm Hán Việt:
Phàm nhân bất học, minh như dạ hành
Thính thư như tủng, vọng tự như manh
Ấu nhi cần học, trưởng tắc thi hành (1)
Chính tâm tu thân, tề gia trị quốc (2)

Diễn giải:
Người mà không học thì ngu dốt, đầu óc tối tăm như đi trong đêm.
Nghe người ta đọc sách mà như là điếc vì không hiểu đạo lý trong đó.
Nhìn thấy chữ mà như là mù vì không biết ý nghĩa nội hàm văn tự biểu đạt.
(1) Sách giáo dục trẻ em xưa Tam tự kinh viết rằng: "Trẻ thì học, lớn thực hành". (Nguyên văn: "Ấu nhi học, tráng nhi hành"). Tuổi nhỏ nỗ lực học tập, không ngừng trau dồi bản thân, tu dưỡng phẩm đức và tích lũy tri thức, thì khi trưởng thành mới có đủ năng lực đem sở học ra sử dụng, phụng sự quốc gia, tạo phúc lợi cho người dân.
Chính tâm tức là quy chính cái tâm mình, làm tâm mình suy nghĩ ngay chính, hành động ngay thẳng, chính trực.
Tu thân là luôn nghiêm khắc nhận rõ sai sót của mình để sửa chữa, hoàn thiện bản thân.
Tề gia tức là làm cho gia đình, gia tộc mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
Trị quốc nghĩa là lo toan việc nước, điều hành đất nước cho có kỷ cương, phép tắc, dân được yên ấm, thái bình.
(2) Văn hóa truyền thống Á Đông cho rằng, trước phải “tu thân” thì mới có thể “tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”.
"Chính tâm tu thân, tề gia trị quốc" có nguồn gốc từ kinh điển Nho gia. Trong sách Đại học, Khổng Tử nói rằng: “Thời cổ đại, phàm những thánh nhân muốn phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ (bình thiên hạ), trước phải lãnh đạo tốt nước mình, bang mình (trị quốc). Muốn lãnh đạo tốt nước mình, bang mình, trước hết cần chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình (tề gia). Muốn chỉnh đốn tốt gia đình, gia tộc mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng (chính tâm), đoan chính".

Dạy con sáng đạo: Bài 9 - Trò tu trong nhà
Trò tu trong nhà, từ làng đến nước
Khoa bảng quan tước, đọc sách mà nên
Nghèo mà chăm học, có thể lập thân
Giàu mà chăm học, lại càng vinh hiển

Nguyên văn chữ Hán:
士修於家,自鄉而國
科目朝爵,有讀書人
貧而勤學,可以立身
富而勤學,益榮其名

Âm Hán Việt:
Sỹ tu ư gia, tự hương nhi quốc
Khoa mục triều tước, hữu độc thư nhân
Bần nhi cần học, khả dĩ lập thân (1)
Phú nhi cần học, ích vinh kỳ danh (2)

Diễn giải:
Là học trò, người trí thức thì trước tiên cần tu dưỡng bản thân, trau dồi rèn rũa phép tắc, lễ nghĩa trong các mối quan hệ từ gia đình, dòng tộc, làng xóm, rộng hơn nữa là một công dân với trách nhiệm nghĩa vụ với đất nước. Từ yêu gia đình, người thân mà mở rộng tấm lòng ra đến yêu khắp thiên hạ.
Người vinh hoa, hiển đạt là nhờ vào học hành, dùi mài sách vở, trau dồi tri thức mà thành.
Nếu nghèo khó mà chăm chỉ học hành thì cũng có ngày lập nên công danh sự nghiệp.
Người giàu có mà chăm chỉ học hành thì càng hiển đạt và danh tiếng vang xa.


0 nhận xét

Nước càng nhạt lại càng trong suốt, người càng bình thản cuộc sống lại càng an nhiên.

0

Nước càng nhạt lại càng trong suốt, người càng bình thản cuộc sống lại càng an nhiên.


Nước càng nhạt lại càng trong suốt, người càng bình thản cuộc sống lại càng an nhiên. Rượu có vị nồng, trà có vị thơm nhưng đến một ngày bạn sẽ nhận ra chỉ nước nhạt mới là nước có thể dùng cả đời!
Con người sống trên đời, cơ hội chẳng ai giống ai, nhân duyên mỗi bên mỗi khác, thuận buồm xuôi gió cũng được, trầm bổng lên xuống cũng hay, ta vẫn bình thản như bao ngày thường, đều là vận mệnh của bản thân ta.

Những người đã từng đi ngang qua đời ta, những người mà ta vô tình chạm mặt, những người mà ta gặp để rồi biệt ly, thì hết thảy đều là duy nhất trong đời. Rơi vào tình huống nào, đều không nên chê trách thói đời, không buông bỏ ranh giới cuối cùng, cũng không cần đố kỵ oán hận người khác.

Không tham, dục niệm sẽ ít; không sân, lòng ta bình thản; không cầu, tâm thường biết đủ. Gặp được nhau hãy biết trân quý, đừng đợi đến lúc đánh mất rồi mới biết luyến tiếc một đời.

Xem nhẹ được và mất, bình thản trước phồn hoa

Trăm năm không ngắn, cũng không dài. Vinh nhục thị phi trong đời vốn chẳng phải là điều quan trọng lắm. Sống khờ khạo một chút, phóng khoáng một chút cũng đâu mất gì, phải không?

Ung dung, điềm đạm thì sống lâu. Hối hả, vội vàng thì thân tâm mỏi mệt, lòng sinh oán khí, tâm ý hóa thành tro, quả là một chuyện không ai muốn.

Thời nay, người người lao mình vào vòng xoáy kim tiền, tranh đấu chỉ vì chút lợi ích, nhọc thân tốn sức mong thu về được càng nhiều tiền của càng tốt rốt cuộc cũng chỉ là mong có một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc hơn.


Tuổi trẻ khí lực hăng hái, sôi nổi tráng kiện thì chỉ mong sao kiếm được nhiều tiền. Đến khi về già, tiền bạc rủng rỉnh lại chỉ ước sao có sức khỏe và thời gian thanh xuân. Con người cứ sống trong cái nghịch lý như vậy đó.
Người thanh thản thì lúc nào cũng nuôi dưỡng một tâm hồn bay bổng, tự tại, trái tim thỏa sức thổn thức với những niềm vui của cõi đời. Đồng thời, hãy quên đi tất cả vui buồn chốn trần gian, cõi tục. Hãy bước qua hết thảy mâu thuẫn, trái ngang. Hãy nhẹ nhàng xả bỏ hết thảy những niềm ân oán như phủi bụi trên bàn tay.

Và rồi bạn sẽ nhận ra cả một đời này không phải dành để oán hận một người không đáng, buồn đau những chuyện của ngày hôm qua. Hãy sống đơn giản, thanh thản, ông Trời sẽ có an bài tốt nhất.

Có thể buông bỏ mới có thể nắm giữ

Đời người có thể buông bỏ mới có thể nắm giữ, có xả mới có đắc, được hay mất trong lòng ta tự biết. Chỉ một câu nói giản đơn, nhưng đã bao hàm biết bao trí huệ và đạo lý xử thế trong đời.

Bởi vì, người rộng lượng mới hiểu được siêu thoát, người chân thành mới biết được hiến dâng, người hạnh phúc mới hiểu được buông bỏ, người trí huệ mới hiểu rõ được và mất.

Đời người, cùng lúc tìm kiếm được cũng là lúc luôn phải phó xuất; nếu có thể nhận thức được và mất một cách chính xác, con người sẽ hiểu rõ “được – mất” là song hành, cũng là lẽ tất nhiên. Do đó, mất đi cũng đừng quá đau khổ, chỉ cần tìm về bản thân mà làm chủ chính mình trong sự mất mát đó.

Hạnh phúc của đời người, một nửa nên tranh, một nửa nên thuận

“Tranh” không phải là tranh chấp với người khác, mà là với khổ đau. Không hạnh phúc nào có được dễ như trở bàn tay, mà phải cố gắng phấn đấu, nỗ lực hết mình, mới có thể từng bước từng bước đến gần hơn tới bến bờ hạnh phúc. “Thuận” không phải là gặp sao hay vậy, mà là biết dừng lại đúng lúc mà an vui sau này.

Bởi sự hạn chế của năng lực và điều kiện, rất nhiều người và sự việc chỉ có thể thích ứng trong một tình cảnh, tùy duyên mà dừng lại. Không tranh với người, vậy nên đời người ít tiếc nuối; lòng luôn thuận theo, bởi biết đủ nên thường an vui.

Nước càng nhạt thì càng trong suốt; người càng bình thản thì càng vui vẻ an nhiên

Tâm thiện thì gương mặt dịu hiền, tâm từ thì dáng vẻ nhu hòa. Nước càng nhạt thì càng trong suốt; con người càng bình thản thì càng vui vẻ, an nhiên. Bình thản, khiến con người ta giản đơn; giản đơn, khiến người ta vui vẻ.

Tâm thiện, tự nhiên xinh đẹp; tâm thẳng, tự nhiên chân thành; tâm từ, tự nhiên nhu hòa; tâm tịnh, tự nhiên trang nghiêm. Lẳng lặng mà cảm ngộ, phủi đi bụi trần của năm tháng, lấy một trái tim không vướng bụi trần mà trở về với nguồn gốc ban sơ, dùng một trái tim cảm ân đối đãi với hết thảy của cuộc đời.

Hiểu được từ bỏ sẽ đạt đến vẻ đẹp của sự trưởng thành. Nhìn rõ một người hà tất phải vạch trần; chán ghét một người hà tất phải trở mặt. Còn sống, thì sẽ luôn có người bạn thấy không vừa mắt, cũng như không phải tất cả mọi người đều thấy bạn thuận mắt.

Sự trưởng thành của người ta không phải ở tuổi tác, mà là hiểu rõ lẽ được-mất, biết được buông bỏ, học cách viên dung, hóa giải mâu thuẫn. Có những nỗi khổ tâm không nói hết được, không phải trong lòng vô cảm, mà là biết rằng dù nói hay không cũng đều như nhau. Những vết thương kia, không phải ta không để tâm, mà bởi ta đã biết cách chữa lành nó thế nào…

3 thứ nhất định phải có trong đời

Ở đời có thể không có nhà lầu xe hơi, bạc vàng một núi nhưng nhất định phải sở hữu mấy thứ này:


1. Một người tri kỷ
2. Một ấm trà ngon
3. Một sự thanh thản

Người tri kỷ khó tìm, cơ hồ vạn năm kết duyên cũng chỉ là để một kiếp được kề vai bên nhau. Người ta nói, kiếp trước có ngoái đầu nhìn nhau thì kiếp này mới có thể gặp gỡ. Ôi, người tri kỷ kết giao đạm bạc như nước mà cũng thanh tao như nước vậy!

Cuối cùng là sự thanh thản. Ngày tháng thoi đưa, đời người ngoảnh lại cũng chỉ thấy bộn bề bể dâu, bao nỗi nhọc nhằn, oan trái.

Thanh thản chính là thứ khó kiếm nhất trong đời. Người thanh thản thì tâm rộng mở. Tâm rộng mở thì cõi lòng tràn ngập độ lượng, dung chứa được cả đất trời, thản đãng, chẳng gợn bụi trần ai.

Người giàu chưa chắc đã thanh thản, kẻ thông minh không hẳn được hưởng phúc dài lâu. Ở đời, đôi khi hãy làm một kẻ ngốc chịu thiệt thòi.

Ngốc một chút có sao, chịu thiệt về mình một chút có sao? Miễn vẫn là ung dung, khoan khoái hưởng thái bình, miễn vẫn là giữ được cái gốc thiện lương, thì trăm năm này chính là chẳng phí hoài vậy.

Sưu tầm
0 nhận xét

Muốn trọn đời an yên suôn sẻ, hãy học cách sống như NƯỚC

0

Muốn trọn đời an yên suôn sẻ, hãy học cách sống như NƯỚC


Nước chảy cuối dòng thành thác nước, người đến cùng đường người hồi sinh. Sống như nước là cả một nghệ thuật không phải ai cũng đạt được.
Lão Tử nói: “Cái thiện cao nhất như nước. Nước thiện, lợi cho vạn vật mà không tranh, ở chỗ mọi người đều không thích, nên gần với Đạo. Tìm chỗ đứng như nước, thuận theo tự nhiên. Giữ tâm như vực sâu, tĩnh lặng sâu sắc.
Cư xử với người như nước, nhân từ hòa ái. Lời nói như nước, chân thành thủ tín. Xử lý chính sự trong sạch như nước, thịnh trị thái bình. Xử sự như nước, dung hợp phát huy hết thảy. Hành động như nước, tùy thời mà đầy hay cạn. Không tranh với ai, nên không ai oán trách”.
Làm người cũng như nước vậy, nước mềm mại, thuận theo vật mà biến đổi hình dáng. Ở trong biển nước có hình của biển, ở trong sông nước có hình của sông, ở trong chén nước có hình của chén, ở trong bình nước có hình của bình.
Cái thiện cao nhất như nước, theo cái thiện tự nhiên như nước chảy, đời người như nước, tùy duyên mà yên định.
Làm người như nước, có thể thích ứng bất cứ hoàn cảnh nào, cũng giống như nước, có thể bao dung vạn vật, bản thân lại vô cùng thuần tĩnh.
Học được cách sống như nước sẽ khiến bản thân luôn an vui, hạnh phúc

Không tranh giành

Lão Tử nói: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật, phù duy bất tranh, cố vô vưu” (Nước là tốt nhất, nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh giành).
Đặc tính của nước là tồn tại vì vạn vật, không tranh giành cao thấp, cũng không tự cho mình là hiểu biết, lại không khoe khoang bản thân. Bởi vì không tranh giành nên nó không có oán hận âu lo.


Vô ngã

Đại đạo rộng lớn như mặt nước không chỗ nào không chảy đến, vạn vật đều dựa vào nó mà tồn tại, sinh trưởng, tuy nhiên, nước lại không hề chối từ trách nhiệm, đem mình kính dâng cho tự nhiên mà không đòi hỏi bất cứ sự đền đáp nào.
Hạ mình ở chỗ thấp
Hạ mình ở chỗ thấp là có thể cùng một chỗ với quảng đại quần chúng, hấp thụ thêm nhiều dinh dưỡng để làm phong phú bản thân. Cổ nhân nói: “Thiện dụng nhân giả vi chi hạ”, tức là khéo dùng người thì cần hạ mình ở dưới người.

Mềm mại

Thiên hạ không có gì mềm mại bằng nước, mà cũng không có gì có sức công phá hơn được nước”,bởi vì mềm mỏng là thể hiện của sức mạnh sinh mệnh. Trong sách “Bão phác tử” phần ngoại thiên của tác giả Cát Hồng đã nói “Kim dĩ cương chiết, thủy dĩ nhu toàn”, có ý rằng kim loại vì cứng mà gãy, nước nhờ mềm mại mà vẹn toàn.



Vị tha

Nước được xưng là có lòng bao dung vĩ đại, bất luận là ân oán, đúng sai, vô luận là giọt nước ở sông lớn hay dòng suối nhỏ, đều có thể giống như Lâm Tắc Từ (tướng nhà Thanh) đã nói: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương“ (ý nói biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại, vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực).
Nó không cố chấp, không cao ngạo tự cao tự đại. Nước có thể lật thuyền mà cũng có thể nâng thuyền, nước có trăm điều thiện mà không một điều dối lừa, nước thật quá hữu dụng!
0 nhận xét

Để có trí tuệ như người Do Thái

0

Để có trí tuệ như người Do Thái


Người Do Thái luôn được gắn với phẩm chất về trí tuệ và chất xám. Họ thành công trong nhiều lĩnh vực, hơn 17% những nhà hoa học hàng đầu là người Do Thái trong khi dân tộc này chỉ chiếm 1% dân số loài người.
Có 1/3 triệu phú Mỹ và 20% giáo sư tại các trường đại học hàng đầu của Mỹ là người Do Thái. Không còn nghi ngờ gì  nữa, Do Thái có lẽ là dân tộc giàu có nhất trên thế giới nếu tính về tài năng. Những cái tên sau nói lên những thành công vĩ đại mà dân tộc nhỏ bé này đạt được: Albert Einstein, Sigmund Freud, Karl Marx, thậm chí chúa Jesus cũng là người Do Thái...
Tại sao một dân tộc thiểu số như người Do Thái lại thành công nhiều hơn, chiếm tỷ lệ nhiều hơn trong số 1% dân số giàu nhất thế giới? Chúng ta có thể học hỏi bài học gì từ dân tộc này?
Hãy thử tìm hiểu những kỹ năng và phương pháp độc đáo, cơ bản mà người Do Thái sử dụng để phát triển trí tuệ.
1. Nguyên tắc của trí tưởng tượng:
Đối với người Do Thái, sử dụng trí tưởng tượng là một việc mang tính bản năng. Đó là yêu cầu cơ bản và thiết yếu nhất trong việc phát triển trí tuệ. Thực tế chứng minh rằng trí tưởng tượng còn mạnh hơn cả thực tại. Nhà nước Israel là một sáng kiến không tưởng thành quả của trí tưởng tượng mạnh mẽ. Một đất nước cằn cỗi, không nước, không tài nguyên thiên nhiên nhưng bằng trí tưởng tượng họ đã tìm cách tồn tại và đã phát triển vượt bậc trên mọi lĩnh vực. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào trí tưởng tượng có thể vượt qua thực tại tồi tệ nhất.
Ý tưởng cơ bản của người Do Thái là: Hãy đặt ra những mục tiêu phi thực tế đến không tưởng, và sau đó hãy suy nghĩ một cách thực tế về việc bạn có thể đạt được những điều đó bằng cách nào, bới vì không có gì là không thể cả.
Nguyên tắc của trí tưởng tượng mang ý nghĩa tiên tri - Nhận thức điều bất khả thi bằng những phương thức khả thi.
2. Khả năng thích ứng với hoàn cảnh, mức độ tiếp thu cái mới cao nhưng đừng bao giờ cảm thấy hài lòng, thỏa mãn hay đạt đến độ thoải mái:
Luôn thay đổi và tìm kiếm điều mới mẻ. Khi một người ở một nơi quá lâu sẽ tạo cho mình một hàng rào nhận thức. Anh ta không có đủ sự khích lệ bởi vì anh ta đã biết mọi thứ, chẳng còn gì mới mẻ nữa nên giác quan bị cùn đi. Khi thay đổi địa điểm mới, môi trường mới những tác nhân kích thích luôn thay đổi mài giũa giác quan, tăng cường khả năng tiếp thu và thúc đẩy sự sáng tạo tất cả những thứ này giúp ta đối mặt với hoàn cảnh mới. Ví dụ, khi ta quay trở về nhà sau khi đã ở nước ngoài một thời gian ta cảm thấy từng trải hơn, có thêm nhiều kinh nghiệm sống, thấy được những
điều mới mẻ, thông minh và khéo léo hơn.
3. Luôn học hỏi và không bao giờ được coi bất cứ điều gì là chuyện hiển nhiên:
Nguyên lý cơ bản của trí thông minh Do Thái là sự quan tâm cho học hành và giáo dục. Ai cũng có khao khát cơ bản là được hiểu biết nhưng không phải lúc nào cũng có điều kiện. Người Do Thái thì khác. Một người có thể sống mà không có vật chất nhưng không thể sống trong sự ngu dốt.
Trong suốt lịch sử, người Do Thái luôn sống ở những nơi tồi tàn. Một cậu bé có thể không có nổi một miếng thịt nhưng không thể không có sách vở. Bố mẹ cậu bé có thể chẳng kiếm được đồng nào khi làm giáo viên bán thời gian nhưng đổi lại, họ sẽ nhận được những điều quý giá hơn-sự kính trọng và danh dự. Đề cao việc học hành là một giá trị rất cao đối với người Do Thái. Tương lai của một đất nước dựa vào giáo dục. Người Do Thái sử dụng cái đầu, sau đó mới đến chân tay. Phát triển trí óc luôn đi trước phát triển thân thể.
Đạo Do Thái có một nguyên tắc là không bao giờ được coi bất cứ điều gì là chuyện đương nhiên. Luôn đặt câu hỏi và không phải mù quáng chấp nhận tất cả những điều được truyền đạt. Cần phải kiểm tra tất cả, nghiên cứu và đưa ra câu hỏi. Học tập không phải là học thuộc như vẹt những điều về quá khứ mà phải là lời mời gọi thảo luận về tương lai.
4. Tìm nguồn cảm hứng và nâng cấp sự sáng tạo:
Cảm hứng sinh ra sự tự tin. Nó đánh thức niềm tin và sức mạnh trong ta mà ta không hề nhận ra là mình có. Nó giúp ta phát huy tốt nhất khả năng của mình. Có thể nói cảm hứng chính là nút khởi động, nguồn năng lượng cho ta. Chính cảm hứng đó cũng là thứ giúp tăng tốc những khả năng của ta.
Vì vậy, hãy tìm cho ta một người truyền cảm hứng.
Kinh nghiệm là người thầy tốt nhất. Không ai khôn ngoan hơn một người rút ra được bài học từ những kinh nghiệm. Nếu luôn học hỏi từ thành công và thất bại của chính mình sẽ mất rất nhiều thời gian. Hãy học những bài học thành công của người khác. Đây là cách đẩy nhanh quá trình học hỏi. Nếu ta có thể học được cái mà người khác phải mất hành năm mới có được. Chỉ cần xây dựng lại những thành công của người khác mà không cần đầu tư thời gian như trước đó họ đã làm. Tất cả những gì ta cần làm là học hỏi những việc làm tương tự và thực hiện đúng theo cách đó. Trí tuệ là tài sản vĩ đại nhất của một con người và khả năng dành được tài sản này hoàn toàn nằm trong khả năng của ta, ở bất cứ nơi đâu và bất cứ từ người nào. Học hỏi bất cứ ai có thể có ích cho ta một điều cực kỳ đáng giá.
5. Luôn luôn ghi nhớ và không bao giờ lãng quên:
Chúng ta luôn nhớ những điều chúng ta thực sự cần nhớ. Người Do Thái là dân tộc duy nhất trên thế giới được ban cho một điều răn mà họ có trách nhiệm phải ghi nhớ trong Kinh Thánh của họ. Từ "nhớ" xuất hiện nhiều lần trong Kinh Thánh và động lực ghi nhớ là mệnh lệnh trực tiếp từ Chúa. Động cơ phát triển trí nhớ của người Do Thái là: Chúng ta (người Do Thái) có trách nhiệm dạy Kinh Thánh cho con cháu mình để chúng có thể biết được về những nguyên tắc và những câu chuyện về tổ tiên, để chúng đi đúng con đường mà tổ tiên và ta đã đi...và chúng không thể nói rằng mình không biết." Tương lai của người Do Thái có nền tảng là quá khứ, một quá khứ mà người Do Thái có nghĩa vụ truyền lại và tiếp tục.
Ghi nhớ mọi thứ là để sống còn. Cuộc sống dựa trên trí nhớ. Ghi nhớ và lưu trử thông tin trong đầu thay vì trên tờ giấy hoặc máy tính. Hãy trông cậy và tin tưởng vào trí nhớ. Hãy lấy động cơ là những điều bạn muốn ghi nhớ.
Trong học tập làm sao để ghi nhớ tốt: Bí quyết là ghi chép nên viết mực đen trên giấy trắng, viết những đoạn văn bản thành những cột thay vì thành hàng dài, nét chữ rõ ràng, rời nhau, không bị dính vào nhau giúp tăng khả năng tập trung, khả năng tiếp thu của bộ não. Trình bày thông tin theo từng khối có mối quan hệ với nhau.
Tiếp theo hãy tìm một người có cùng mối quan tâm (bạn học) và tranh luận về chủ đề cần biết. Ta thường ghi nhớ tốt hơn trong trạng thái bị kích thích. Cử động đu đưa của cơ thể cũng giúp khả năng tập trung chú ý và suy nghĩ của con người ở mức độ nhất định. Một điều lưu ý nữa là học trong trạng thái vui vẽ.Tạo động cơ tốt cho việc học tập. Ôn luyện thường xuyên.
Như vậy, từ ngàn xưa người Do Thái đã xem tri thức là loại vốn đặc biệt vì có thể sinh ra vốn và của cải, lại không bị cướp đoạt được. Do vậy, giáo dục đóng vai trò quyết định trong việc hình thành trí thông minh.
0 nhận xét

Để xa rời khổ đau và đạt được an lạc

0

Để xa rời khổ đau và đạt được an lạc


Con người là loài duy nhất trên trái đất có đời sống tâm linh, giúp chúng ta không bị lệ thuộc hoàn cảnh, mà ngược lại, chính chúng ta tạo cho hoàn cảnh ý nghĩa của nó và tự xác định cho mình cảm nghĩ về bản thân cũng như lề lối ứng xử trong tương lai. Một trong những khả năng khiến chúng ta trở thành một tạo vật đặc biệt, đó là khả năng thích ứng, biến đổi. Chỉ có loài người có khả năng biến đổi những liên tưởng của mình, để biến đau khổ thành niềm vui hoặc ngược lại.
Trong kinh Phật dạy, khổ đau và phiền não đều do từ mê muội mà tự chiêu cảm lấy. Ngày ngày chúng ta chỉ có vọng tưởng, đã vọng tưởng thì suy nghĩ, xem nghe, thấy biết tất cả hoàn thoàn đều sai lầm. Từ chổ thấy biết sai lầm, việc làm cũng mê lầm theo. Chúng ta nên biết tư tưởng, suy nghĩ chỉ đạo hành vi. Tư tưởng sai lầm nhất định hành động sẽ sai lầm, hành động sai lầm đương nhiên sẽ mang lại kết quả khổ đau. Để xa rời khổ đau nhất định phải giác ngộ, chân chính hiểu biết về cuộc sống.
Không phải chính thực tại thúc đẩy chúng ta mà là nhận thức của chúng ta về thực tại. Nhiều người
chỉ tìm cách tránh khổ đau và tìm thỏa mãn tức thời và vì thế tạo đau khổ lâu dài cho bản thân mình. Hãy lấy một ví dụ: Một người nào đó muốn quên đi thất bại của mình, quên buồn sầu của hoàn cảnh họ bằng cách sử dụng ma túy hoặc rượu bia quá mức như thế nhất thời họ chỉ thỏa mãn phút chốc, còn về lâu dài họ phải chịu đau khổ về thể chất, sức lực và tiền bạc. Phật dạy: Phàm những vật có hình tướng đều là hư vọng. Tất cả vận vật trong vũ trụ đều là hư ảo, không chân thật. Khoa học ngày nay phát triển đã chứng minh rõ ràng những gì Phật nói. Tất cả vạn vật đều do nhiều yếu tố phân tử, nguyên tử và điện tử kết hợp mà thành, vì vậy tất cả sự vật đều tạm bợ, huyễn tưởng, nó tồn tại rất ngắn, không thật, không tồn tại mãi mãi, chỉ như sương bay hay như điện chớp. Vạn vật biến chuyển không ngừng, liên tục đổi thay, trong sinh có diệt và trong diệt có sinh. Trong sự biến chuyển đó chúng ta không có gì có thể nắm giữ được, không có gì là ta hay của ta. Phải có nhận thức như thế mới buông xã được phiền não. Tất cả đều tùy duyên, tùy duyên thì được tự tại, không phiền não và đạt được hạnh phúc và an vui.



0 nhận xét

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

0

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Giữa những ngập tràn của bóng đêm 
giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình 
ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc… 

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn 
không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc 
không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát 
không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt 
biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau… 

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau 
cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng 
tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng… 
rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh 
những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười… 

Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai 
bỏ mặc cho gương mặt người câm nín 
như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc 
rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác 
để oán ghét chính bản thân mình! 

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn 
vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác 
làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản 
sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác 
đã phải quên mất mình… 

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên 
lúc trong lòng không còn gợn sóng 
ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất 
ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt 
ta từ chối cuộc đời ta… 

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra 
nhưng rồi biết đã như người đuối sức 
không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc 
phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng 
ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường… 

Được ngồi lặng im thế, và khóc… 
cho tất cả những yêu thương! 
0 nhận xét

GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ...

0

GIỮA HAI CHIỀU QUÊN NHỚ...


Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành xa lạ
Anh ám ảnh em giữa hai chiều nghiệt ngã
Ngiêng bên này lại chống chếnh bên kia

Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh

Trái tim đa mang trở tình yêu chòng chành
Quên với nhớ lắc lư nhịp sóng
Anh là gì giữa bốn bề vang vọng
Em ngẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
0 nhận xét

Bản ghi nhớ dạy con

0

Bản ghi nhớ dạy con

Con trai của ta: Ta viết "bản ghi nhớ" này dựa trên 3 nguyên tắc.

- Đời người phúc họa vô thường, chẳng ai có thể biết bản thân có thể sống được bao lâu, có một số việc nên nói sớm ra sẽ tốt hơn.
- Ta là cha của con, nếu ta không nói với con, sẽ chẳng có người nào khác nói với con.
- Những ghi chép trong bản ghi nhớ này, đều là những kinh nghiệm mà ta đã phải trải qua thất bại đau khổ mới có được. Nó có thể giúp con trưởng thành không cần phải mất quá nhiều thời gian để đi đường vòng.

Dưới đây là những điều mà sống trên đời, con phải nhớ cho thật kỹ:


1. Những người không tốt với con, đừng để ý quá nhiều đến người ta. Trong suốt cuộc đời con, không có ai có nghĩa vụ phải tốt với con, trừ ta và mẹ con. Với những người đối xử tốt với con, nhất định phải trân trọng, cảm ơn.

2. Không ai là không thể thay thế, không có thứ gì là bắt buộc phải có trong tay. Nhìn thấu điều này, sau này cho dù con có mất đi tất cả những thứ con yêu thích trên thế gian, con cũng sẽ hiểu rằng, chuyện đó chẳng có gì to tát!

3. Sinh mệnh rất ngắn ngủi. Hôm nay có thể con vẫn đang lãng phí sinh mệnh nhưng ngày mai, con có thể đã thấy thứ trân quý đó rời xa con.

Vì thế, càng sớm trân trọng sinh mệnh của mình, con sẽ được hưởng thụ những ngày tháng sống trên đời càng nhiều. So với kỳ vọng được sống lâu, sống thọ, thà rằng con hãy sớm hưởng thụ một cuộc sống thực sự trọn vẹn.

4. Tình yêu chỉ là một dạng cảm giác và cảm giác này, theo thời gian, tâm trạng sẽ thay đổi. Nếu người mà con cho là mình yêu nhất rời xa con, hãy nhẫn nại chờ đợi một chút, để trái tim dần dần lắng xuống, thời gian sẽ làm vơi nỗi đau trong lòng con.

Đừng quá vấn vương đến cái đẹp của ái tình, cũng đừng làm quá những đau khổ khi thất tình.
5. Mặc dù nhiều người không được học hành nhiều song vẫn thành công nhưng điều đó không có nghĩa là con không cần dụng công học hành mà cũng có thể thành công.

Những kiến thức con học được chính là thứ vũ khí mà con có. Con người có thể tay trắng lập nghiệp nhưng không thể không có vũ khí mà lập nghiệp, nhớ cho kỹ!

6. Ta đã mua xổ số trong suốt 26 năm nhưng đến giải 3 cũng chưa bao giờ trúng. Điều này chứng minh một điều rằng, con người muốn thành công, nhất định phải cần đến sự nỗ lực hết mình. Trên đời này không có gì là miễn phí.

7. Ta không yêu cầu con phải phụng dưỡng, nuôi ta nửa đời còn lại. Đồng nghĩa với việc đó, ta cũng không nuôi con nửa đời còn lại.



Khi con trưởng thành đến mức có thể tự lập, trách nhiệm của ta đã kết thúc. Từ nay về sau cho dù là con ngồi xe buýt hay ngồi trên xe Mercedes, ăn sơn hào hải vị hay cơm canh đạm bạc, con đều phải tự lo liệu.

8. Con có thể yêu cầu bản thân phải giữ chữ tín nhưng không thể yêu cầu người khác phải giữ chữ tín. Con có thể yêu cầu bản thân phải đối tốt với người khác nhưng con không thể kỳ vọng người ta tốt với con.

Con đối xử với người khác thế nào không có nghĩa là người ta sẽ đối xử lại với con như vậy. Nếu con không nhìn thấu điểm này, nó sẽ chỉ đem đến cho con những phiền não không cần thiết.

9. Người thân là duyên phận chỉ có 1 lần. Bất luận kiếp này ta và con được ở cạnh nhau bao lâu, con nhất định phải trân trọng thời khắc chúng ta bên nhau. Kiếp sau, cho dù chúng ta có yêu mến nhau hay không, chưa chắc chúng ta đã có thể gặp lại.


0 nhận xét

Không gì là không thể.

0

Không gì là không thể.


Danny Kaye từng cho rằng: "Cuộc sống là một khung vải rộng và bạn nên vẽ vào đó tất cả những sắc màu trong khả năng của mình" Quả thật, bạn chính là người họa sĩ quyết định nội dung cũng như sắc màu trong bức tranh cuộc sống của mình. Bức tranh đó trở nên như thế nào, tươi sáng hay u tối, là tùy thuộc vào chính bạn.

Bạn có thể xoay chuyển cuộc đời theo cách mà bạn mong muốn. Nếu ví cuộc đời bạn như một doanh nghiệp thì all "cổ phiếu" của "doanh nghiệp" ấy đều thuộc về bạn. Bạn chính là tổng giám đốc của doanh nghiệp ấy. Không gì có thể ngăn cản được bước tiến của bạn nếu khao khát thành công của bạn thật sự mạnh mẽ. Khó khăn hay thất bại chỉ là những trở ngại mà cuộc sống muốn thử thách ý chí và lòng kiên trì của bạn mà thôi. Do đó đừng để tâm đến những lời chỉ trích cay độc hay xét đoán chủ quan của những người xung quanh. Gia trị của bạn được đo bằng những hành động hữu ích mà bạn đã làm được cho chính mình, cho cuộc sống. Hôm nay là kết quả bạn được thực hiện theo kế hoạch của ngày hôm qua, và ngày mai sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Sống hết mình cho hiện tại để không phải hối tiếc vì những gì bạn đã trải qua hoặc lãng phí. Với hi sinh, lòng kiên trì, quyết tâm nỗ lực không mệt mỏi và tính tự chủ của mình, nhất định bạn sẽ thành công.

Bạn là người làm chủ số phận của mình.
Không gì là không thể!
0 nhận xét

Viết cho con gái yêu

0

Viết cho con gái yêu

su-ri-con-gai-yeu
Sáu năm rồi mới viết được bài thơ
Tặng con gái đầu lòng yêu dấu
Con ở đây
Mà sao ba luôn nhớ
Từng ánh mắt, nụ cười của con.
Con sinh ra khi đất trời vào thu
Con đường nắng tràn đầy hoa cỏ mới
Con mở mắt trong vòng tay bà ngoại
Và trong chút thẫn thờ của ba.
Ba lặng đi, ba không dám bế con
Vì con gái của ba nhỏ quá
Đôi mắt con là một trời hoa lá
Tặng cho ba niềm hạnh phúc tuyệt vời.
su-ri-co-quan
"Đời thay đổi khi con người thay đổi" Ba cũng đã thay đổi vì con Ba bỏ đi những ước muốn riêng tư Và muốn xây cho con một cuộc đời êm ấm.
Ba không muốn những nỗi lo cuộc sống
Chạm vào từng sợi tóc của con
Ba muốn thay con "hứng" tất cả
Những ưu phiền, đau đớn, nghĩ suy...
Ba không sợ giữ lại những nỗi đau
Những thất bại của công danh và cuộc sống
Ba không sợ những điều trống rỗng
Nhưng sợ nhất nếu thiếu nụ cười của con.
Ba đã thay đổi rất nhiều vì con
Không ham muốn những nấc thang sự nghiệp
su-ri-duyen
Không ham muốn những buổi chiều nhậu nhẹt
Chỉ mong về hôn con gái của ba.
Ba yếu đuối trước nước mắt của con
Ba mất bình tĩnh mỗi khi con gái ốm
Ba như đứa trẻ khi con khoe điểm 9
Và ba là "ông già" khi đưa con gái đi chơi.
Cuộc sống càng ngày không như ước mơ
Bởi khó khăn cùng muôn điều không biết trước
Ba chẳng sợ những điều như vậy
Bởi phía trước là con gái của ba.

Con biết không, đường đời dài lắm
Chuyện buồn vui sẽ đến rồi đi
Có những điều không thể sẻ chia
Nhưng bên cạnh ba luôn là con gái
Con biết không, ba đã đôi lần thất bại
Tưởng nỗi đau xuyên thấu trong tim
Nhưng nhìn con và nghe con nói
Thất bại kia bỗng chốc nở hoa.
Ba của con chẳng có vinh hoa
Trong cuộc sống không bình thường, không yên ả
Vì lẽ đó mà ba thật nhỏ bé
Trước cuộc đời tham vọng, mưu mô.
Ba chỉ là một công chức mà thôi
Không lợi lộc, không ôtô, không biệt thự...
Ba chẳng có gì ngoài tình thương cháy bỏng
Dành trọn vẹn cho con gái của ba.
Có những lúc ba thấy mình "thất thế"
Trước sự lọc lõi của người đời hôm nay
Có những lúc bỗng thấy chua cay
Trước tình người ngày càng xuống dốc
Nhưng phía trước ba là con gái yêu thương
Với nụ cười tràn đầy mơ ước
Ánh mắt con là muôn vàn sức mạnh
Đưa ba đi hết con đường này.
me-con
Ba biết mình chẳng phải siêu nhân
Cũng không thể làm điều gì vĩ đại
Nhưng vì con ba sẵn sàng thay đổi
Và vì con ba sẽ cố gắng nhiều hơn.
Ba muốn dành cho con cuộc sống yên bình
Không lo lắng, không buồn phiền, không toan tính...
Ba muốn con giữ những nụ cười, ánh mắt
Đã cho ba sức mạnh và niềm tin.
Mãi sau này ba vẫn chỉ là ba
Là một người bình thường trong cuộc sống
Không quyền lực, không tiền tài, không danh vọng
Nhưng tất cả những gì ba có là của con.
Hãy giữ mãi nụ cười con gái nhé
Bởi đó là cuộc sống của ba
Ba thay đổi, chịu đựng, buồn vui...
Chỉ mong được nhìn con cười như thế.
Rồi sau này con gái sẽ lớn khôn
Sẽ yêu thương con của con như thế
Và có điều không bao giờ thay đổi Ba sẽ làm tất cả... vì con.
0 nhận xét

Mẹ!.........

0

Mẹ!.........



Người ta nói những người tắm giữa dòng suối mát ít khi nào để ý đến đầu nguồn. Những đứa con cũng vậy, sống trong tình cảm bao la của mẹ mà ít khi nào nhận ra được những gì chúng đã nhận được.

Một gánh hàng rong vất vả dưới cơn mưa chiều...Người ta chỉ nhận thấy mưa đẹp và lãng mạn cho những mối tình, mấy ai thấy được đó là những khó khăn, nhọc nhằn hằn lên đôi vai người đàn bà nhỏ vì miếng cơm manh áo lo cho con...

Đứa con xa nhà, tự do phiêu bạt, mải mê trên bàn chân rong ruổi có bao giờ biết đến một ánh mắt đang thầm lặng dõi nhìn theo phía sau lưng?

Những cử chỉ yêu thương, chăm sóc rất đỗi bình thường của mẹ phải chăng chỉ khi đến lúc vấp ngã trượt chân trên đường đời ta mới chợt nhận ra đó là niềm hạnh phúc? Khi ta cần và nhớ đến mẹ có phải là lúc ta cảm thấy cần được che chở, được ủi an?

Ngày mai là Vu Lan, ta nhớ gì và làm gì cho Mẹ? Một cành hồng cho bạn gái ngày 8-3, một lời nói yêu ngày 14-2 dường như dễ dàng hơn 1 cánh hoa và lời nói yêu thương ta dành cho Mẹ?

Đôi khi niềm vui và hạnh phúc của người khác được tạo nên từ chính cử chỉ yêu thương và lời nói của chính ta...

Đừng...
...đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?...(Mẹ-Đỗ Trung Quân)

Sẽ không là muộn màng và xấu hổ nếu ta biết nói với Mẹ mình rằng : Con yêu Mẹ, Mẹ của con!
0 nhận xét

Bên đời ta còn ai đó lạc loài...

0

Bên đời ta còn ai đó lạc loài...

Trong mọi người đều có một con quỷ đang say ngủ, người tốt là người sẽ không đánh thức con quỷ, trong bản thân anh ta hay trong người khác.
(Mary Renault)

Một người bạn lâu ngày đến nhà tôi, thấy để trong phòng đọc sách một bức tượng nhỏ có ba con khỉ bịt mắt, bịt tai, bịt miệng, cứ trầm ngâm nhìn mãi. Trước khi ra về, như không kìm lòng được, anh chỉ bức tượng và nói bâng quơ: “Sống vậy cũng hay nhỉ, không cần thấy những điều chướng mắt, không cần nghe những điều chướng tai, chẳng cần ý kiến ý cò chi cho mệt. Mình sống yên phận mình thôi”…
Tôi mỉm cười, với tay lấy bức tượng xuống cho anh xem và giải thích rằng đó là quà tặng của một người bạn Nhật, trong dịp ông ghé nhà tôi và nghỉ lại vài hôm. Tự tay đặt món quà lên kệ sách, ông kể rằng người Nhật có câu châm ngôn “Mi-zaru, kika-zaru, iwa-zaru” nghĩa là “không thấy, không nghe, không nói”. Vì từ “zaru” gần âm với “saru” nghĩa là con khỉ, nên người ta khắc hình ba con khỉ bịt tai, bịt mắt, bịt miệng với vẻ mặt ngộ nghĩnh để biểu thị cho triết lý này. Hình tượng đó được không ít người suy ra rằng hãy cứ sống an phận, mặc kệ những gì đang xảy ra xung quanh. Nhưng theo ông điều mà bức tượng muốn nhắc nhở chính là “đừng nhìn bậy, đừng nói bậy, đừng nghe bậy”… Và hình ảnh đó quen thuộc với rất nhiều nền văn hoá, chứ không chỉ ở Nhật Bản.
Nhưng điều tôi muốn kể không phải là về bức tượng đó, mà là về bạn tôi. Sau khi nghe tôi giải thích, anh đột nhiên ngồi xuống và tâm sự nhiều điều. Anh cần chia sẻ, cần một ý kiến, một lời động viên…Anh cần một người có thể lắng nghe anh bộc lộ sự tức giận và phẫn nộ. Nhưng tại sao mãi đến lúc đó anh mới nói? Thật ngạc nhiên khi tôi biết được, rằng anh đã nghĩ tôi đặt bức tượng ấy trên kệ sách hẳn có lý do. Như thể nó biểu thị cho một cách sống mà tôi muốn hướng tới, gạt bỏ mọi phiền nhiễu và chỉ tìm bình an cho riêng mình. Nếu đúng như vậy, anh đã ôm mối oán hận của mình ra về. Và có thể, với tính nóng nảy của mình, anh sẽ phải “đánh “ai đó” một trận cho hả giận”…
Tôi đã ngồi một mình rất lâu sau khi tiễn bạn ra cửa, và nhận ra một điều, đôi khi chúng ta chỉ cách nhau có một bức tượng nhỏ xíu, hay một câu nói bâng quơ.
Có những lúc ta nhìn cuộc sống đang diễn ra và cảm nhận nỗi sợ hãi lớn dần lên trong mình. Sợ hãi những gì ta không thể lường được, sợ hãi trước cái ác, những thủ đoạn mưu mô… Đôi khi ta thấy nó không chỉ ở xa xôi đâu đó trên mặt báo, mà gần mình đến nỗi có thể gây nên những thiệt hại, mất mát và tổn thương hiển hiện về thể xác hay tinh thần. Những lúc ấy, càng ở một mình chúng ta càng hoang mang. Chỉ khi tìm đến ai đó, trò chuyện, giãi bày, tâm sự, an ủi…chỉ khi ngồi bên nhau, chúng ta mới thấy mình đủ mạnh để tự vệ trước cái xấu.
Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không thể ngồi bên nhau?
Có một điều tôi rút ra được từ những cuốn truyện trinh thám, đó là nạn nhân thường là những người đơn độc, những người bị ngăn cách với người khác đôi khi bằng một bức tượng nhỏ xíu, hay một câu nói bâng quơ…Và vì thế, họ không thể chia sẻ những bí mật, những sai lầm, những nghi ngờ, sự giận dữ hay nỗi lo âu. Và trong cuộc đời thực cũng vậy, nạn nhân thường là những người đơn độc. Bởi vậy, đừng bao giờ trở thành một người đơn độc, hay để người khác trở thành đơn độc. Chúng ta có nguy cơ trở thành nạn nhân khi rời nhau ra, khi bị xé lẻ. Chúng ta đã đọc truyện bó đũa từ thời thơ bé, nhưng chúng ta cứ quên nó hoài. Là người tốt, không đủ. Là người lương thiện, không đủ. Để tự vệ trước cái ác chúng ta cần sức mạnh của số đông.
Thỉnh thoảng, chúng ta lại bật ngửa khi nhận ra rằng “người tưởng như thế đó mà lại làm ra chuyện thế này ư ?” Chúng ta bất ngờ khi một cô bạn vốn vui vẻ thân thiện ngày xưa bỗng một hôm ra tay xé áo đánh người như trong phim xã hội đen vậy. Chúng ta bất ngờ khi một người vốn hiền lành bỗng dưng có hành động bạo lực. Nhưng có thật người ta biến đổi bất ngờ đến vậy không?
Câu trả lời là không, chẳng có ai ngủ một đêm thức dậy bỗng hoá ra độc ác, hay ưa bạo lực, hay trở thành kẻ xấu. Luôn luôn có một quá trình. Luôn luôn có những biểu hiện trong quá trình đó dù rất nhỏ. Điều đáng buồn là dường như chúng ta luôn tặc lưỡi lướt qua những điều rất nhỏ. Và rồi, những điều tồi tệ diễn ra là bởi chúng ta đã bỏ qua những điều rất nhỏ đó. Những điều tốt nho nhỏ chúng ta đã không làm, như một cái mỉm cười, một lời thăm hỏi quan tâm, một sự giúp đỡ… Và những điều xấu nho nhỏ chúng ta đã làm, như một lời xúc xiểm bâng quơ, một ánh nhìn khinh rẻ tình cờ…Sẽ rất tai hại nếu chúng ta quên rằng một lời nói tử tế chân thành có thể xoa dịu và níu giữ con người với cái thiện, cũng như chỉ một lời rẻ rúng cũng có thể gây tổn thương sâu sắc và đánh thức con quỷ ngủ say…
Làm sao để loại trừ cái ác? Câu trả lời thường thấy là hãy tránh xa nó, và nếu bắt gặp thì trừng phạt nó thích đáng. Nhưng còn một cách nữa, đó là đừng để người khác có cơ hội trở thành người xấu. Đừng bỏ rơi, đừng ép uổng, đừng khinh khi. Đừng lừa gạt, đừng lợi dụng, đừng phản bội. Đừng gây tổn thương. Đừng dồn ai vào đường cùng…
Tôi không dám nói rằng cái thiện luôn mạnh hơn cái ác. Tôi không biết chắc. Đôi khi tôi nhìn thấy cái thiện bị đánh nốc ao trên sàn đấu trong cuộc chiến đơn độc. Nhưng tại sao chúng ta lại để nó trở thành cuộc chiến đơn độc? Tôi biết chúng ta đông hơn. Những người mong muốn điều tốt đẹp cho cuộc sống này, luôn luôn đông hơn. Vậy thì hãy làm cho chúng ta mạnh hơn. Hãy tìm đến nhau, bạn bè, người thân, đồng nghiệp, đồng hương, đồng loại…Hãy giúp đỡ và xin được giúp đỡ, hãy xiết chặt lại những mối dây liên hệ và đừng để ai thành kẻ lạc loài. Những kẻ lạc loài, thường dễ trở thành thủ phạm, hoặc trở thành nạn nhân.
Thế cho nên, giữa cuộc sống bộn bề đôi khi cũng cần nhìn lại, để tự hỏi lòng xem, phải chăng ngay bên cạnh đời ta vẫn còn có ai đó lạc loài?
0 nhận xét

Khi ta để lạc mất nhau rồi.

0

Khi ta để lạc mất nhau rồi.


Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
(Khúc mùa thu – Hồng Thanh Quang)


Tôi biết chuyện của cô một cách tình cờ. Mẹ cô là bạn thân của dì tôi, vẫn còn thảng thốt khi kể lại chuyện cô con gái 19 tuổi vừa được cứu sống sau khi cắt cổ tay tự tử vì thất tình. Mối tình kéo dài từ năm lớp mười cho đến khi cô vào đại học. Trước khi đi du học, bạn trai cô hứa hẹn rất nhiều, kể cả chuyện sẽ kiếm học bổng để đưa cô theo… Nhưng chưa đầy một năm, anh đã công khai sống chung với một cô gái khác bên xứ người, và đề nghị chia tay cô qua email.
Mẹ cô tìm cách an ủi: “Nó như vậy là không xứng với con, đừng tiếc làm gì”. Cô chỉ cười lớn: “Có gì đâu! Ba đồng một mớ đàn ông mà mẹ, con không quan tâm đến ảnh nữa”. Vậy nên bà cứ đinh ninh là cô đã nguôi ngoai rồi. Ai ngờ cô “nói một đằng nghĩ một nẻo”, lòng vẫn ấp ủ thương nhớ, căm hận, đến nỗi cắt cổ tay. May mà gia đình đưa đến bệnh viện kịp thời.
Mẹ cô chảy nước mắt khi tâm sự. “Tính nó là vậy, có gì buồn thường không nói ra, chỉ giấu trong lòng, còn mặt ngoài cứ cười hơ hớ. Lúc nó nhỏ tui luôn nhớ đến điều đó, mà sao bây giờ nó lớn tui lại quên. Nó nói “có gì đâu” là tui cho qua liền. Cái nhạy cảm của người làm mẹ như tui để đâu rồi không biết nữa”
Đó là một lời tự trách. Nhưng tôi nghe như một câu hỏi vậy.
Các nhà khoa học đã chứng minh rằng những đứa trẻ sơ sinh có thể cảm nhận được những cảm xúc của người khác. Hẳn nhiên, trước tiên là cảm xúc của mẹ chúng. Nếu người mẹ vui sướng hạnh phúc, đứa trẻ sẽ tỏ vẻ mãn nguyện, ngủ ngoan, hay cười. Nhưng nếu người mẹ lo lắng, buồn phiền, đau khổ hoặc không muốn có con thì đứa trẻ sẽ phản ứng theo cách khác. Nó bú ít, khó ngủ, quấy khóc nhiều, cáu bẳn, đau bụng… Mặc dù người mẹ không hề tỏ ra điều gì khác thường khi chăm sóc bé.

Thật lạ lùng phải không? Dường như chúng ta được sinh ra đời cùng với một món quà vô giá, đó là sự thấu cảm bẩm sinh. Và rồi món quà ấy mai một dần theo thời gian. Hay chính ta đã vứt bỏ nó đi trong hành trình sống của mình?
Như Daniel Goleman, tác giả của hai cuốn sách nổi tiếng Trí tuệ cảm xúc và Trí tuệ xã hội đã nhắc chúng ta rằng, sự thấu cảm là một phần của trí tuệ xã hội. Và chúng ta đang đánh mất nó. Chúng ta tưởng mình đang được kết nối, khi friendlist trong Facebook của ta dài ra từng ngày. Nhưng cùng lúc đó, chúng ta đang mất dần kết nối với nhau. Chúng ta say sưa với ảo tưởng nắm bắt được cảm xúc của những người quen ở nơi xa xôi nào đó, thậm chí cả người xa lạ, trong khi vô tình thờ ơ với người thân thuộc đang ở ngay bên cạnh mình. Mạng lưới rộng đến nỗi một đứt gãy nhỏ bên cạnh làm ta không để tâm. Nhưng chính những đứt gãy nhỏ kề cận, chứ không phải những đứt gãy rời rạc ở xa, mới làm ta trở thành một tinh cầu cô độc.
Có vẻ như càng ngày chúng ta càng phải dựa dẫm quá nhiều vào ngôn ngữ, để có thể hiểu nhau. Khi hỏi thăm một ai đó: “Mọi chuyện sao rồi?” và câu trả lời : “Cám ơn. Vẫn tốt” làm chúng ta dễ dàng hài lòng đến nỗi chúng ta bỏ qua những gì có thể nằm sau những câu nói. Sự mệt mỏi nơi khoé môi. Nét buồn trong ánh mắt. Sự nhạy cảm, hay đúng hơn, khả năng thấu cảm của chúng ta giờ đây giống như chiếc ăngten bị bỏ quên. Nó vẫn ở đó nhưng không ai dùng nó để bắt sóng nữa.
Chúng ta dựa vào từ ngữ nhiều đến nỗi, khi ai đó nói rằng chúng ta không hiểu gì về họ cả, chúng ta sẽ trả lời rất nhanh: “Bạn không nói làm sao tôi hiểu được” như thể việc chúng ta không hiểu hoàn toàn là lỗi của họ.
Sách vở thường viết rằng, hai thế hệ rất khó hiểu nhau, cha mẹ và con cái không hiểu nhau, đàn ông và phụ nữ không hiểu nhau. Vì chúng ta bày tỏ theo những kiểu khác nhau, chúng ta diễn giải sự việc theo cách khác nhau, chúng ta dùng từ ngữ với những ý nghĩa khác nhau.
Tôi tự hỏi, có phải ta đã chấp nhận những lý lẽ ấy như sự biện hộ cho chính mình. Và quên rằng vẫn còn có một cách khác để hiểu. Rằng sự giao tiếp thực sự giữa con người với nhau có thể vượt qua ngôn ngữ. Đó là cách mà những người yêu thương nhau thường dùng, khi họ thực sự yêu thương.

Yêu và biết cách yêu là hai điều khác nhau, phải vậy không
Ta luôn có thể yêu cho bản thân mình, bằng cách nào cũng được, nói hay không nói, chia sẻ hay không, nhưng để yêu cho người khác thì phải biết cách yêu – tức là biết cách bắt sóng cảm xúc của người ấy để vuốt ve yêu thương chia sẻ với chính những cảm xúc thường tìm cách lẩn trốn ấy. Đó là khi ta giao tiếp không phải để bày tỏ chính mình mà là để thấu hiểu người ấy. Nói hay thinh lặng không phải để mở cửa tâm hồn chính mình, mà tìm đường vào tâm hồn người ta yêu. Đó là khi ta lắng nghe, không chỉ những lời nói, mà lắng nghe một làn sóng, một tín hiệu vô thanh. Những tín hiệu yếu ớt của cảm xúc.
Cũng Daniel Goleman, trong một bài phỏng vấn đã nói đại ý rằng, chúng ta hoàn toàn có thể mài giũa trí tuệ xã hội của ta, lấy lại khả năng thấu cảm, bằng một cách đơn giản: hãy chuyển sự chú ý của ta sang người ta yêu. Ngay khi ta thực sự chú ý đến họ, ta sẽ ngay lập tức bắt được trường cảm xúc của người ấy. Phía sau lời nói, phía sau biểu hiện, thậm chí phía sau sự yên lặng.
Phải vậy không em, đôi khi ta chỉ cần trở lại ngồi yên bên nhau là đủ. Đủ để hiểu.
Như ngày xưa, khi ta khởi đầu yêu.

Chúng ta thường khởi đầu một tình yêu với một người khi nhận ra rằng ta và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng một bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu… Chiếc ăngten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được. Có lẽ từ khi đó tình yêu đã bước qua một khúc quanh.
Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng không hiểu nhau…
Đó là khi ta nhận ra ngôn từ chưa bao giờ là đủ. Có biết bao điều ta muốn bày tỏ cho người ta yêu – những điều ta mong người ấy thấu hiểu – những yêu thương, oán giận, xót xa, giày vò tự sâu thẳm trái tim ta – nhưng không ngôn từ nào đủ sâu sắc, trọn vẹn lý tình, không ngữ pháp nào đủ phức tạp để diễn tả. Từ ngữ lúc ấy thậm chí còn có bộ mặt phản trắc vì sự đa nghĩa của chúng. Và chúng ta hiểu sai, chúng ta bị hiểu sai. Chúng ta như đi trong rừng rậm của những ý niệm đan chồng chéo lên nhau. Bao nhiêu cuộc tình đã và sẽ còn diễn ra theo cách đó? Không phải sự thấu cảm cạn dần theo tình yêu mà là ngược lại, tình yêu cạn dần theo sự thấu cảm.
Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau, nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với lời cảnh tỉnh “Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận.”
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi.
0 nhận xét